Mất hồn vì thân hình tuyệt đẹp của nữ sinh korea, nhìn lại thì chỉ thấy một bóng người thấp thoáng biến đi mất. Chỉ Nhược trợn mắt, hỏi Vô Kỵ: – Có phải Triệu cô nương đó chăng? Tim Vô Kỵ đập thùng thình. Chàng cũng nhận thấy đó là tiếng cười diễu cợt của Triệu Minh núp sau hàng cây. Nhưng chàng lại chỉ ấp úng, ậm ừ không nói gì. Chỉ Nhược tức giận, kéo tay về rồi quay lưng đi mà nói: – Không biết tại sao Triệu cô nương lại cứ theo dõi em như thế. Hay là vì có đại ca ở đây nên cô ta cứ bám theo, không muốn rời? Vô Kỵ nghe nàng trách móc thì vội